Truyện này hay ghê gớmChuyện của ông chồng "nhất vợ..."
Không biết ai là người đầu tiên và từ bao giờ đã sáng tác ra cái câu “nhất vợ nhì trời” để bây giờ cho những người làm chồng như tôi nhất nhất phải tôn thờ cái phương châm ấy.
Riêng tôi còn kế thừa và sáng tạo rằng: “nhất vợ, nhì vợ, ba cũng vợ và bét là trời. Lý thuyết của tôi thế nào thì thực tiễn tôi là thế ấy. Nhân danh những người chồng, nhân danh tình yêu tôi xin thề là không hề nói sai.
Ngày tôi cưới nàng cách đây đã 20 năm tôi còn nhớ lắm. Đêm tân hôn nàng khóc nức nở như thể bị tôi đánh mắng. Tôi hỏi vì sao nàng bảo: “Hôn nhân là giết chết tình yêu, từ hôm nay coi như chúng ta đắp mồ cho tình yêu”. Nghe mà lạnh cả sống lưng!
Tôi bảo nàng đừng mộng mơ quá kẻo vỡ mộng thì thất vọng lớn nhưng nàng không nghe. Nàng bắt tôi quỳ xuống hôn tay nàng và thề là suốt đời gìn giữ tình yêu như buổi ban đầu. Tôi làm theo răm rắp như tên tín đồ trước Chúa. Thế nàng mới yên tâm.
Nhưng có ngờ đâu việc tưởng thế cho qua chuyện lại biến tôi thành nô lệ suốt đời cho tình yêu mộng mơ của nàng. Ngay sáng hôm sau vừa ngủ dậy người còn mệt bã bời, nàng đã sai tôi ngồi tháo từng bông hồng trong bó hoa cưới rồi ép chúng vào cuốn sổ dày cộp để làm kỷ niệm.
Buổi tối, vừa ăn xong nàng đặt đến bộp cuốn sổ to như cái thớt trước mặt tôi và sai: “Từ nay mỗi tối phải viết nhật ký cho con cái sau này nó đọc”. Và nàng yêu cầu tôi viết để nàng duyệt thử.
Vào một buổi tối sau đó, tự nhiên lại thấy nàng khóc thổn thức. Hỏi mãi nàng mới nói nhấm nhẳng: “Hôm nay là kỷ niệm 2 năm ngày em nhận lời yêu anh. Sao anh không nhớ mua hoa mừng?”.
Trời ơi đất hỡi, đến cái ngày ông nội tôi mất tôi còn chả nhớ nữa là cái ngày ngỏ lời liếc kia. Nhưng ngay lập tức tôi cười trừ và hứa từ lần sau sẽ luôn nhớ những ngày kỷ niệm của tình yêu để nàng tin.
Thế mà rồi, ngay tuần sau thôi, tôi lại mắc một sai lầm. Ấy là không nhớ ngày kỷ niệm của chiếc hôn đầu tiên với nàng khiến nàng bỏ cơm giận dỗi không ăn, không ngủ cùng giường. Cuối cùng thì tôi lại phải quỳ xuống van xin và thề sẽ ghi nhớ tất cả những gì đẹp đẽ nhất của thời chúng tôi yêu nhau.
Từ đấy, ngày ngày, tháng tháng, năm năm đầu óc tôi dành để nhớ những ngày ấy để mua hoa kỷ niệm, chỉ thế cũng đã phát điên phát cuồng, làm sao mà nhớ nổi những cái khác.
Thế mà rồi tình yêu vẫn trụ được cho đến bây giờ và tôi luôn được bạn bè, cơ quan tôn vinh là người yêu vợ nhất quả đất. Điều đó cũng phải thôi bởi vợ tôi cũng vào hạng đẹp nhất... quả đất chứ kém gì?
Mà suy cho cùng thì chiều vợ mình cũng là chiều mình. Nàng mà vui tươi, sung sướng thì cửa nhà cũng yên ổn, bố con tôi cũng rộn ràng, vui vẻ.
Lần sinh nhật nàng tôi đặt chiếc bánh gatô to như cái mâm và viết hai dòng thơ bằng kem sô cô la lên mặt bánh: Trời còn cho nói một câu/ Vẫn xin nói lại lời đầu Yêu em! Tôi còn đặt bó hoa gồm 40 bông hồng tượng trưng cho tuổi đời vợ tôi. Cô ấy cảm động ứa nước mắt mà thì thầm vào tai tôi: “Không ngờ trái tim anh còn nồng cháy như thuở yêu đầu”.
Tôi bảo: “Để giữ cho tình yêu trẻ mãi, anh không nề hà điều gì”. Thật thế, bây giờ sáng sáng lúc vợ tôi chạy bộ ngoài phố thì tôi nấu ăn, tranh thủ giặt quần áo. Buổi chiều khi vợ còn ở Trung tâm thể dục thẩm mỹ, tôi đi đổ rác, đi chợ, nấu ăn... Buổi tối, lúc vợ xem phim thì tôi dạy con cái học hành, tất tật mọi việc tôi làm cho vợ để cô ấy thoải mái.
Đến một ngày kia tôi ốm, sốt lên 39 độ, người tưởng bung ra như củ khoai nướng. Vợ tôi sờ đầu sờ tay chân thấy mồ hôi nhũng nhượi và hôi hổi như con trạch luộc vừa vớt trong nồi ra, nàng rú lên gào khóc: “Anh ơi, anh đừng chết nhé, chết thì ai chăm sóc đời em”. Tôi nghe chỉ muốn chết ngay cho xong nhưng nghĩ đến thân liễu đào tơ của vợ từ bé vốn được chiều chuộng, không khổ đau bao giờ nên tôi lại nằm im.
Con trai đi học về thấy bố ốm liền bảo: “Mẹ đi chợ mua hành tía tô về nấu cháo cho bố. Lúc này mẹ phải chăm thì bố mới khỏi. Con ngồi trông bố thôi”. Thế là vợ tôi đi chợ. Nàng mua rau tía tô, hành khô và gạo nếp.
Về nàng nấu cháo cấp tập. Khi bưng bát cháo lên ăn tôi mới nhận ra vợ tôi tai hại biết nhường nào. Cháo ninh chưa nhừ nên trông như bát gạo luộc lõng bõng. Trong đó, hành khô nàng bỏ cả củ như những viên bi lổn nhổn, lá tía tô thì chỉ rửa sạch rồi cho cả búi vào và những miếng thịt nạc thì nàng thái thành cục to như bao diêm nên bên trong chưa chín kỹ.
Tôi gắt bẳn, vâng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cáu tiết với vợ: “Cô vụng về quá, cháo này đến trâu bò khỏe nó cũng không ăn được đâu nhá! Những lần cô ốm, tôi nấu cháo cho cô thế nào?”.
Thằng con thấy căng thẳng sợ quá bảo: “Thôi, thôi, để con đi mua phở cho bố”, nói rồi nó cầm chiếc bát to tướng chạy ngay ra đầu phố. Vợ tôi tức mình bê cả bát cháo đổ vào sọt rác rồi ra ghế ngồi khóc.
Nàng vừa khóc vừa kể lể đủ tội tôi. Nào là không coi trọng tình cảm chăm sóc của nàng trong bát cháo, nào không biết hôm nay là ngày Valentine hay sao mà nỡ cáu gắt nàng trong ngày này?
Tôi quát tướng: “Tôi mà chết đi thì tình yêu cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cô ngồi đấy mà tôn thờ tình yêu”.
Vợ tôi trợn mắt: “Được, nếu vậy tôi sẽ về nhà mẹ tôi, tôi sẽ đi khỏi cái nhà này cho anh sống không cần tình yêu”. “Vâng, cô cứ đi, tôi sẽ thuê ôsin về giúp việc bố con tôi”.
Tưởng dọa thế mà nàng đi thật. Nàng gọi ngay taxi trước mặt tôi và xách valy đi ngay lập tức. Chiều hôm ấy, con tôi vội đến Trung tâm giới thiệu việc làm dắt về một cô giúp việc và cô ta xắn tay ngay vào công việc chẳng nề hà gì. Lần đầu tiên tôi được người khác chăm lo nấu ăn, giặt giũ, lau nhà, đi chợ, thậm chí cả bỏ màn cho tôi đi ngủ.
Vì vậy tôi yên tâm uống thuốc và nằm nghỉ ngơi chẳng lo nghĩ gì nữa. Đã thế thằng con lại hay gọi điện kể với mẹ nó: “Mẹ cứ yên tâm ở bên bà ngoại, đừng lo gì vì nhà mình đã có cô giúp việc chăm lo tất cả. Cô ấy nấu cơm ngon lắm, lau chùi nhà cửa còn sạch hơn bố làm”.
Hôm nay thì nó khoe: “Bố khỏi hẳn rồi mẹ ạ, đã bắt đầu đi làm. Gớm, khỏi rồi mà cô Na vẫn chiều cứ như bố đang ốm ấy, nấu xôi lạp sườn cho bố ăn sáng, bắt bố phải uống nước cam, dặn chiều phải về sớm không được la cà uống bia...”.
Hình như mẹ nó dặn sẽ về hay sao mà thấy nó gàn: “Thôi, mẹ ơi, mẹ cứ ở bên đó để cảnh cáo bố, thể nào cũng có hôm bố nhớ mẹ quá không chịu được lại đến xin lỗi và đón mẹ về ngay ấy mà”.
Hình như mẹ nó khóc kể lể gì đó nên thằng con tôi dặn: “Sáng mai nhé, sáng mai mẹ về sẽ thấy cảnh cô Na chăm sóc bố như thế nào, cô ấy giỏi lắm mẹ ạ”. Thế nhưng ngay cuối chiều hôm ấy, vợ tôi đã tức tốc về ngay chứ không cần đợi đến sáng mai.
Vừa vào nhà nàng đã nhìn ngó khắp nơi và gọi tướng: “Cô Na đâu, ra cho tôi hỏi xem nào?”. Thằng con tôi reo lên: “Trời ơi, mẹ chậm quá, cô ấy đã xin thôi việc về quê đột xuất rồi. Cô ấy chỉ hẹn lúc nào bố cần thì gọi”.
Vợ tôi có vẻ hả lòng bảo: “Thôi, khỏi cần, từ nay em sẽ thôi câu lạc bộ giữ eo, câu lạc bộ làm đẹp để có thời gian ở nhà chăm sóc gia đình. Em sẽ tập làm tất cả mọi việc đỡ đần cho anh. Em sẽ cùng anh giữ ngọn lửa tình yêu trong căn nhà này”.
Tôi thích quá ôm chầm lấy vợ. Lúc ấy thằng con tôi đã biến lên phòng. Tôi thật cảm ơn nó vì thực ra cô Na ôsin mà nó thuê chỉ làm việc 3 ngày thôi, cô ấy đã về từ hôm kia rồi và mọi sự chăm sóc của cô ấy với tôi hoàn toàn là do nó... bịa ra.